Nhật ký chia tay – [Chương 2.3]

Vũ yêu quý của em.

Nhớ không nổi đây là lá thư thứ mấy em viết cho anh, biết anh căn bản không đọc, ngược lại giống như nơi khác để em biểu đạt cảm xúc, như nhật ký, dù sao anh cũng “có phong độ”, sẽ không xâm phạm đời tư người ta, đúng không?

Cảm thấy đoạn này em viết châm chọc lắm? Xí, em không phủ nhận, vì anh xứng đáng bị như vậy!

Không phải em muốn nói anh, chẳng qua do anh xem nhẹ em, nên em mới phải cạn tình như thế!

Đúng đó, em uy hiếp anh nè, sợ rồi sao?

Đừng nghĩ không tin, nói cho anh biết, bổn cô nương vẫn là 1 người rất có giá trị, em mà thống kê danh sách những người theo đuổi em, bảo đảm anh sẽ giật mình chết khiếp.

Đúng rồi, em nói quá sao? Quản lý công ty em thật sự theo đuổi em ghê lắm đó, anh ta tên Thiệu Quang Khải, ngày nào cũng hoa tươi quà cáp, hỏi han ân cần, tấn công mãnh liệt làm người ta chống đỡ không được, mọi người đều nói, chưa từng thấy anh ta đối xử với ai thật lòng đến thế. Nhưng mà anh yên tâm, em đã nói cho anh ta là em và bạn trai yêu nhau 7 năm rồi.

Giờ mới biết anh may mắn sao? Còn không mau mau dập đầu tạ ơn.

Aizz….Không đùa nữa, rõ ràng tâm tình không tốt, làm gì còn cười giỡn được?

Vũ, em nói cho anh nghe, sáng hôm nay, bạn trai của đồng nghiệp em tặng cho cô ấy 1 bó hồng thật lớn, cô ấy cười đến say đắm trong mộng đẹp ngọt ngào, nói cho mọi người biết bạn trai cô ấy cưng chiều cô ấy đến đâu, cô ấy nói, 1 người đàn ông nếu thật sự yêu bạn, sẽ dùng hết tấm lòng cho bạn những ngạc nhiên hạnh phúc, cô ấy còn hỏi bạn trai của em đã từng làm chuyện gì lãng mạn nhất?

Em trả lời không được.

Anh chỉ biết mua bồn hoa trang trí ban công của em, nói trồng nhiều cây xanh có thêm không khí tươi mát, nhưng không tặng em hoa.

Giữa trưa đi ăn cơm, nhìn chàng trai ngồi bàn đối diện đút cho bạn gái 1 miếng, lâu lâu ghé vào tai cô ấy thì thầm, làm cô ấy cười đến thỏa mãn.

Tan tầm đi trên đường, nhìn cậu bé vén dùm cô bạn lọn tóc trên má, hôn nhẹ 1 cái, cô bé nắm tay cậu, như chim nhỏ nép vào bên người, em thật hâm mộ, anh chẳng bao giờ ôm eo em khi đi dạo phố, nói là làm như vậy không tiện.

Trong lòng rất buồn, về nhà muốn gặp anh nói vài câu, anh lại có công việc…

Em đã muốn hoài nghi, em thật sự có bạn trai sao? Vì sao – em lại cảm thấy hư không tịch mịch đến thế? Lòng dạ trống trải, như thiếu cái gì…

Anh nhất định cảm thấy, em lại ủy mị sướt mướt rồi? Quên đi, không viết nữa, đi ngủ thôi, ngủ sẽ không miên man suy nghĩ nữa…

Tịch mịch cô đơn.

Tâm Ảnh.

Roẹt!

Anh lại mở 1 lá thư khác.

Vũ.

Vì sao lần này không hề gọi anh là ‘Vũ yêu quý’? Bởi vì hiện giờ em rất muốn mắng anh là ‘Vũ chết tiệt’!

Em thấy mình như đứa ngốc, người khác viết thư tình cho em, em không thèm đọc, còn biết anh chẳng đọc thư em, lại cứ nóng đầu cố chấp viết cho anh suốt 7 năm trời.

Hôm nay em muốn anh đi xem triển lãm tranh với em, anh lại từ chối, làm em cuồn cuộn “cừu mới hận cũ” trong lòng, tức giận lục kiếm lại lá thư em đã xé quăng vô thùng rác.

Đúng vậy, thư là người theo đuổi em gần đây, Thiệu Quang Khải viết, sao, ghen không?

Anh không giúp em, được, em nhờ Thiệu Quang Khải đi với em, cho anh hối hận!

Triễn lãm tranh xong, còn ăn bữa tối 2 tiếng đồng hồ, cộng thêm đi xem phim, sau đó, anh ta nắm tay em, muốn hôn em, em không cho.

Về nhà, đột nhiên thấy hối hận với hành vi giận cá chém thớt của mình, lại nhìn thấy anh tìm em gấp như vậy…

Aizz, mõ à, anh gọi điện thoại làm gì? Trực tiếp chạy tới, gắt gao ôm lấy em thì không tốt hơn sao? Anh không biết, em bối rối lắm, hiện tại cần nhất vòng tay của anh, nhiệt độ cơ thể của anh, để em cảm giác được sự tồn tại của anh sao?

Em thật sự, nếu cứ như thế này, em thật sự sẽ bị anh ta làm xiêu lòng… Anh cũng không lo lắng sao? Hay là, anh căn bản không quan tâm?

Cảm xúc chìm dưới đáy cốc.

Tâm Ảnh.

Nội dung không nhiều lắm, chữ viết cũng thật hỗn độn, càng viết về cuối lại càng giống mấy dòng tâm sự viết nháp.

Đọc đến đó, trong lòng anh run lên, dần dần hiểu ra, dường như không còn dũng khí để mở lá thư kế tiếp…

Vũ – nghe nói là bạn trai em.

Nếu có cái gọi là lớp học yêu đương, như vậy, anh yêu, anh tuyệt đối sẽ rớt.

Hiện tại em thật đau lòng, thật thất vọng, anh biết không?

Sinh nhật của em! Anh lại bỏ mặc em lần nữa, cho nên, em lại để Thiệu Quang Khải ở bên em.

Không đếm được đây đã là lần thứ mấy em cùng anh ta một mình ra ngoài, có khi cảm thấy, anh ta là vật thay thế anh, những thứ không có được từ anh, anh ta sẽ cho em… Thật là áy náy với anh ta quá.

Ngay từ đầu, thật sự chưa từng nghĩ sẽ có gì với anh ta, nhưng hiện tại, em đã không thể phân định mình có cảm giác gì với anh ta nữa… Đó là cảm giác khát vọng tình yêu, hay… Động lòng.

Em hoang mang quá.

Bạn bè khuyên em sớm rời bỏ anh, người như Thiệu Quang Khải chỉ có thể vô tình gặp mà không thể cầu, hơn nữa anh ta lại thật lòng với em, biết rõ em có anh, vẫn yêu em thắm thiết…

Hôm nay, anh ta hỏi chuyện của chúng ta.

Em nói cho anh ta, chúng ta đã ở bên nhau 7 năm. Vì sao lúc này, em dùng từ “ở bên nhau 7 năm” mà không phải “yêu nhau 7 năm”? Vì em đã không thể xác định nổi, chúng ta có còn yêu nhau nữa không…

Anh ta nói, anh ta có thể cho em nhiều cái “7 năm” nữa.

Nhưng Vũ à, em nên cho anh ta sao?

Em vốn nghĩ, không chỉ 7 năm, mỗi ngày trong suốt cuộc đời em đều đã là anh, cho nên, về nhà xong, em xúc động gọi điện thoại cho anh, em tự nhủ, chỉ cần anh ở lại bên em, chỉ cần anh nói anh còn yêu em, chỉ cần anh cầu hôn với em, em sẽ đồng ý, cả đời này sẽ không rời xa anh, sẽ không lạc lối nữa…

Nhưng anh không.

Anh biết không? Lần này anh bước ra, không chỉ là cửa phòng em, mà còn là cửa lòng em.

Nhìn anh biến mất trước tầm mắt em, em khóc cả đêm, lúc em cực độ cần đến cánh tay kiên nghị của anh để đuổi đi những bàng hoàng trong tâm hồn, anh lại lựa chọn rời đi, có lẽ, đêm đó chính là kết cục nhất định chúng ta không thể vãn hồi nữa…

Em nhịn không được nghĩ thầm : nếu anh biết, hội nghị y khoa của anh là thứ chôn vùi tương lai của 2 ta, liệu anh có đi nữa không?

Đã muốn nản lòng thoái chí với anh rồi.

Tâm Ảnh.

Ngực anh tan nát, đau đến không nói nên lời, lá thư kế tiếp, anh không còn sức đọc nữa.

Hiện tại mới giật mình nhận ra, anh đã bỏ qua cô bao lâu.

Anh không hiểu phong hoa tuyết nguyệt*, không hiểu tâm tư tinh tế của con gái, không hiểu trong lòng họ luôn khát vọng tình cảm và lãng mạn nhường nào, anh chưa từng nghĩ!

Cô muốn anh bước chậm cùng cô trong mưa, anh nói nhiễm nước mưa sẽ cảm lạnh.

Cô hỏi anh có yêu cô hay không, anh nói tính cô trẻ con.

Cô muốn anh hát tình ca cho cô nghe, anh nói anh chỉ biết hát nhạc con nít.

Valentine, người gửi thư đến radio xin tặng tình ca nhiều khủng khiếp, chưa có yêu cầu nào, bài hát nào là của anh tặng cô…

Khi cô nhìn thấy bạn bè xung quanh hạnh phúc trong tình yêu, trong lòng sẽ chua xót biết bao nhiêu đây?

Lúc trước kết giao với cô, là muốn cho cô hạnh phúc của cả thế giới, nhưng kết quả, lại để cô ấm ức nhiều như vậy, từng giọt từng giọt bóp chết dần mộng tưởng của cô đối với tình yêu.

Anh đã thua thiệt cô quá nhiều…

Nước mắt nóng hổi đong đầy hốc mắt, bàn tay nắm lấy lá thư run rẩy, thật lâu không phát ra tiếng động.

Là anh quá sơ ý, để cho người khác làm mọi thứ anh chưa làm, cô sao có thể không động lòng được?

Cô từng bất lực vươn tay về phía anh, anh lại cự tuyệt nắm lấy, hôm nay, cô cảm thấy thất vọng với anh, anh còn cái gì để nói?

Anh chỉ tập trung vào khoảng thời gian cả đời trước mắt, xem nhẹ lòng phụ nữ yếu ớt cỡ nào, cần anh che chở cỡ nào –

Anh, đã làm tổn thương cô.

Nhìn dòng chữ cuối bức thư – nếu anh biết, hội nghị y khoa của anh là thứ chôn vùi tương lai của 2 ta, liệu anh có đi nữa không?

Không, anh sẽ không đi, anh sẽ ở bên em, nắm chặt tay em, dù có gì cũng không buông tay! Nếu anh biết, nó sẽ làm anh mất tất cả…

Trong lòng anh gào thét, hối hận vô cùng, nhưng cũng đã quá muộn.

Nhớ tới ban nãy, cô nhiệt tình khác hẳn bình thường, anh giật mình hiểu ra –

Là nụ hôn ly biệt, cô dùng cách đó để chấm dứt!

Ngước mắt lên, đã sắp 3 giờ sáng, cô – còn đang chờ điện thoại của anh sao?

Di động thân thể, mới phát hiện hai chân đã tê cứng, anh chịu đựng, cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường, nhấn số, trong óc ngược lại – trống rỗng.

Anh nên nói cái gì? Có tư cách nói gì với cô nữa?

Điện thoại chỉ “tút” 1 tiếng đã có người bắt, làm anh ngay cả thời gian tự hỏi cũng không có.

Điện thoại nhấc máy xong, chỉ yên lặng không tiếng động, anh cũng lặng im, 2 đầu tĩnh mịch, ngay cả 1 tiếng “alo” cũng không có.

Không biết qua bao lâu, anh khó khăn lên tiếng. “Là anh”.

“Em biết”. Giọng nói nhỏ xíu, nghe không rõ lắm.

“Còn chưa ngủ?”. Anh nói chuyện không đâu.

“Chờ anh”.

Cô chờ cái gì? Chờ ở anh 1 câu YES, hay chờ 1 câu chất vấn đau lòng?

Cô đã hạ quyết tâm, không phải sao?

“Thư… Anh đọc xong rồi”.

“Ừm”.

Hai đầu điện thoại lại lâm vào im lặng lần nữa, không ai nói chuyện.

Sau đó, anh nhẹ nhàng mở lời, thanh âm trầm thấp nghèn nghẹn. “Anh đã… Làm khổ em quá sao?”.

Cô không biết nên trả lời thế nào, chỉ im lặng chống đỡ.

“Vậy, anh đã hiểu”. Ngực có những cảm xúc rối rắm khó mà diễn tả được, không còn dũng khí hỏi thăm có phải cô ấy đang ở bên người kia không.

“Anh chỉ muốn em biết là, cuộc sống bên em, anh vẫn luôn thật lòng hiểu hết ý nghĩa mọi thứ em đã làm cho anh, anh – cho tới bây giờ – chưa bao giờ muốn làm em khóc, nếu…”. Anh khó khăn tạm dừng một chút. “Anh từng vô tâm làm tổn thương em, xin em tin rằng đó không phải anh cố ý… Cho nên, nếu em cảm thấy, ra đi là tốt cho em, anh đây…”.

Anh rốt cuộc nói không được, cổ họng vừa chua xót vừa đau, không muốn cô nghe được tiếng anh nghẹn ngào, anh cố sức hít mấy hơi, không dám tùy tiện mở miệng.

“Những lời này…”. Ngược lại, cô nói, giọng run run, anh không biết có phải cô đang khóc không.

Cô muốn nói cái gì? Những lời này như thế nào? Đã quá muộn? Hay làm cô thấy an ủi trong lòng?

Tâm tư anh hỗn loạn đoán.

“Em, sẽ hạnh phúc chứ?”. Buông tay cô ra, cô sẽ sống tốt hơn sao?

“Anh ta… có thể cho em những niềm vui anh không thể cho em, đúng hay không?”. Chần chờ hồi lâu, anh vẫn không thể không hỏi.

Lúc này đây, không khí xung quanh thật ngột ngạt, ngột ngạt đến nổi anh sắp thở không được.

“Em nghĩ… Chắc là thế!”.

Sau khi nghe được câu trả lời như vậy, vết nứt trong lòng anh, khó có thể khép miệng.

“Vậy… Đi thôi! Đừng để chính mình tiếc nuối”. Tiếng nói này… Là anh sao? Xa xôi mà lại chân thật, anh đã hoảng hốt không biết phải làm sao để phát ra âm thanh.

Gác máy, anh mở to mắt, cả đêm không thể ngủ.

Anh biết, sau này, chỉ còn một mình, không còn ai vướng bận.

Trời mưa, không cần lo lắng ai bị ướt rồi cảm mạo.

Ăn cơm, không cần nghĩ người ta có ăn ngon không, có kiêng ăn không.

Bận bịu đến nỗi không có thời gian ngủ, không cần áy náy trong lòng vì đã bỏ mặc ai đó.

Ra ngoài mua này nọ, không cần lo lắng người kia cần gì…

Cái gì cũng không cần làm, không ràng buộc, thật tự do.

Chẳng qua là –

Trong tim có một khoảng trống.

 

Hết chương 2.

Chú thích:

*phong hoa tuyết nguyệt = tình cảm nam nữ lãng mạn sướt mướt…

Haizz, post phần cuối, ko chia chương 2.3 và 2.4 vì phần này phải đọc liền mạch mới ko đứt cảm xúc… Đến đây ta xin kết luận : bộ này ngược tâm = = tuy nhẹ, nhưng về bản chất thì là ngược tâm…

13 thoughts on “Nhật ký chia tay – [Chương 2.3]

  1. Đúng là đồ đại ngốc, ít nhất phải xin thêm 1 cơ hội. Mà thực ra bản thân V cũng chưa coi đó là cần như dưỡng khí nên sẵn lòng chịu mất.
    Ng … lâu khó đào tạo.

  2. Anh nam chính perfect nhưng lại không cho người yêu cảm giác an toàn, lại còn hem biết kiếm cơ hội cho bản thân nữa chứ.

  3. :) cảm ơn bạn lắm, truyện bạn di5h rất hay , mình đọc chương này mà không cầm được nước mắt , thật sự rất hay , cảm ơn bạn đã bỏ công dịch 1 truyện hay như thế này :) truyện rất cảm động :]

Gửi phản hồi cho Mimi Hủy trả lời